Pháo hoa

Pháo hoa

Ông anh họ tôi có một con mèo, tên là Mic, lần đầu gặp thì Mic hướng nội mất mấy chục giây, nhưng dần cởi mở hơn lúc hai tay tôi cầm đồ ăn. Tôi biết rằng, chừng nào còn đồ ăn trên tay thì tôi vẫn giữ được cái nhìn đắm đuối đó. Thế nên tôi quyết định Mic sẽ không được ăn gì cả, và cũng quyết định luôn bản thân nghĩ rằng những thứ đồ này không tốt cho nó đâu. một sự khốn nạn đầy đắm đuối. Bọn tôi tương tác không lời. Tôi dơ tay, Mic cũng dơ tay, tôi lắc đầu, Mic gào lên rằng human mày cho tao xiên thịt đó đi. Kể cả một cái ngoái nhìn thôi, nó cũng sẽ nhìn lại tôi một cách đầy trìu mến, khuôn mặt thả lỏng không đề phòng, mắt nhìn thẳng với đồng tử mở to. Tôi mong rằng sau này cũng sẽ có một cô gái nhìn tôi với đôi mắt như vậy. 

Tôi luôn nghĩ mình một sự giao tiếp tốt với chó và mèo. Ngày còn nhỏ, mỗi lần về quê, tôi thường gọi Tôm. Con này là giống chó bình thường, như tôi vậy. Lần đầu tương tác, tôi cho Tôm đồ ăn. Có vẻ hết mực quý mến tôi, nên Tôm luôn chạy hết tốc lực tới mỗi lần tôi về. Tôi nhớ có lần Tôm phi nước đại, theo tôi từ ao cá về đến tận nhà, tôi ngồi xe máy, còn nó lê bộ huyền đề không có Bitis hay Nike, Adidas nào bảo vệ. Tôm chạy nhanh không phải vì sẽ được cho ăn, mà vì được đồng hành cùng tôi nên nó luôn giữ tốc độ ấy, tôi biết điều đó vì đọc được trong ánh mắt nó, ánh mắt rằng tốc độ này có khiến ông tự hào không hả human?. Một sự trung thành bất diệt. Hồi đó tôi không hỏi vì sao nó được đặt tên là Tôm vì nghĩ có lẽ là Tôm trong 'Tom and Jerry'. Sau này khi Tôm bị trộm chó vợt mất, tôi vẫn không hỏi thêm về điều này. Tôi muốn rằng những suy tưởng của mình, phần nào đẹp đẽ sẽ được giữ nguyên vẹn, thay vì những sự thật đắng hơn thuốc mà cũng không thể chữa khỏi nỗi buồn của tôi. 

Người ta vẫn nói dẫu ra sao thì ngày mai cũng sẽ tới. Rằng vô thường không phải là nỗi khổ. Vậy sẽ ra sao nếu ngày mai không mang những thứ mà ta đánh mất quay trở lại. Ta sẽ chờ số mệnh xoay vòng đến khi may mắn gọi tên?. Tôi vẫn luôn chờ như vậy, chờ cho cuộc đời khởi sắc. Lần khởi sắc gần nhất là khi nhân viên nhà thuốc báo rằng tôi sắp thành khách hàng hạng kim cương. Không biết khi chờ đợi con người ta có tương tác với nhau trìu mến hơn không. Tôi thì nghĩ sự trìu mến sẽ tăng lên khi con người cùng làm chung điều gì đó, ngắm pháo hoa chẳng hạn. Rồi tôi cũng tự hỏi, liệu ta có thực sự thích pháo hoa không nếu như không có ai xem nó. Ta hòa mình vào dòng người, vì sẽ được công nhận là một công dân tiêu chuẩn chứ không phải bất thường, hay vì pháo hoa đẹp, nên tất cả chúng ta mới ngước nhìn. Nhưng tôi khá chắc rằng đám mèo thì khác, chúng không cần được công nhận. Chừng nào đám human còn bơm đủ pate và cá nướng, nó sẽ ngồi im cho ta đeo nơ hồng hay nhuộm đuôi màu đỏ son.